1. Câu nhắp
Khi
câu cá ở
ruộng lúa hay ao hồ, đầu bàu … có lúa hay những vạt cỏ mọc cao và dày ta
mới áp dụng cách câu nhắp. câu nhắp là cách đứng tại chỗ rồi rung nhẹ
đầu cần câu, sao cho cục mồi cứ nhảy lên nhảy xuống trên mặt nước, giữa
các bụi lúa, bụi cỏ cao nhằm đánh lừa con
cá lóc, tin chắc đó là con
nhái đang nhảy.
Thế nhưng, tính cá lóc
vốn đa nghi, dù có tin ngay đó là con cóc, con nhái thật chúng cũng
chưa vội “xuất đầu lộ diện” trồi lên táp mồi ngay đâu. Vì vậy, ta cần
kiên nhẫn trụ chân tại chỗ tiếp tục nhấp mồi quanh khu vực có bán kính
chừng một mét đó thêm năm bảy phút nữa để xem động tĩnh ra sao. Nếu vẫn
không thấy cá táp mồi thì rê cần sang đám lúa hay đám cỏ kế cận nhắp một
lúc. Sau đó lại nhắp mồi ở khu vực cũ. Nếu quả thật vùng đó có cá lóc
thì nhiều cơ hội cá sẽ cắn câu.
|
Câu cá lóc |
Câu nhắp, mặc dù cục mồi nhảy lỏm bỏm liên tục dưới nước, nhưng không
làm cho cá lóc sợ hãi, vì nó ẩn mình trong đám cỏ cao, trong lúa nở bụi
dày nên nó cảm thấy được an toàn. Và tuy người câu không tài nào nhìn
thấy được hình dạng con cá, nhưng có thể đoán được con cá lóc đó lớn đến
cỡ nào! Đó là nhờ vào độ rung của ngọn cần câu truyền cảm giác qua cánh
tay đang cầm cần. Độ rung đó càng mạnh thì cá càng to. Cá lóc khi đã ăn
mồi rất dễ biết, đầu tiên nghe rõ một tiếng “bặp”, đó là tiếng cá táp
mồi. Và khi lưỡi câu đã dính mép thì nó hoảng hốt phóng chạy như điên.
2. Câu rê
Khi bãi câu là
đám ruộng lớn, hay ở ao hồ, bàu đìa sâu mà mặt nước trống trải, hoặc
chỉ là lúa mới cấy, hay chỉ có cỏ mọc thấp và lưa thưa, ta mới dùng cần
câu rê cá lóc.
Câu rê là khéo léo rê cục mồi chạy là là
trên mặt nước một đoạn dài từ năm mười mét đến vài chục mét, bắt chước
cách con nhái bơi qua mặt nước một mạch không ngơi nghỉ vậy. Cứ rê con
mồi đi qua, sau đó lại thu mồi về, để tiếp tục rê theo chiều cũ. Nhưng,
trước khi câu theo cách này, thường ta phải bỏ công sức ra để dọn một
bãi câu.
Do đường câu rê khá dài, khác với cách câu
nhắp chỉ nhắp con mồi tại chỗ, nên phải tạo bãi câu trước khi câu. Đó là
cách tém dẹp đám cỏ dạt sang hai bên, để ở giữa ruộng hay ao hồ có một
“đường nước” trống trải, chiều ngang lý tưởng là trên 2m, và chiều dài
là từ bờ này sang tận bờ kia của đám ruộng hay ao hồ đó, lý tưởng là
trên 15m.
Do có đường câu rê khá dài và trống trải như vậy, nên khi ta rê lưỡi câu đi qua không gặp một vướng víu nào.
Tạo
xong bãi câu, phải chờ một đôi ngày để chờ bùn lắng hết xuống đáy giúp
nước trong trẻo trở lại, đồng thời đủ thời gian để bầy cá lóc sống trong
ao hồ đó “hoàn hồn lại vía” thì chúng mới dạn dĩ ăn mồi.
Người
câu rê đứng ở khoảng giữa bãi câu, tì cái nạng ở gốc cần lên phía trên
đầu gối chân mặt, còn tay mặt thì giữ cần câu để nhịp nhàng rê mồi từ
đầu luồng đến cuối luồng. Cá lóc, cá bông đang ẩn mình dưới cỏ để rình
mồi, chợt thấy có con nhái (mồi) nhởn nhơ nơi giữa dòng nước trống trải,
chúng liền phóng theo đớp mồi nghe tiếng “bặp”, thế là đúng lúc giật
cần được cá.
Cái khó khăn của cách câu rê là phải biết
cách móc mồi vào lưỡi câu. Mồi nhái khi móc vào lưỡi câu phải chừa cái
chân chĩa ra ngoài, để khi rê mồi cái chân đó sẽ rẽ nước như cách con
nhái bơi thật vậy, nhờ đó cá lóc dù đa nghi cũng bị lầm lẫn. Khi nó phát
giác ra thì mọi chuyện đã rồi. Nếu dùng mồi thằn lằn, cũng phải chừa
chân lòi ra như vậy.
Điều cần nhớ thứ hai là mồi phải
phủ kín lưỡi câu để khi cá lóc vừa đớp mồi không có cảm giác đau đớn, từ
đó nó mới yên tâm ngậm trọn con mồi vào miệng. Đến khi nó thấy đau đớn
thì lưỡi câu đã dính vào mép rồi.
Điều cần nhớ thứ ba,
khi móc mồi xong, phải dùng thân một đoạn cỏ gài giữa mũi lưỡi câu với
nơi xỏ sợi cáp để khi nhắp tay rê mồi lưỡi câu không vướng vào cỏ. Đi
câu cá mà để lưỡi câu liên tục vướng vào cỏ thì mỗi lần lội xuống gỡ lưỡi
sẽ làm cho cá sợ hãi mà tản mát đi xa.
Các bạn cũng đã
biết, cá lóc cũng giống các loại cá khác, trước khi chịu ăn mồi, nhiều
con khôn ranh cứ nhở nha rỉa mồi một lúc, trừ những con quá đói mới chịu
ăn liền.
Câu cá lóc cũng còn một bí quyết khác là khi
nhắp mồi hoặc rê mồi một lúc lâu mà không thấy động tĩnh gì, thì người
đi câu cũng nên làm giả tiếng cá táp mồi “bặp! bặp! …” để kích thích cá
ăn mồi nhanh hơn.
3. Câu cắm
Với cách câu cắm, ta có thể câu cả ngày lẫn đêm, nhưng
kinh nghiệm cho thấy câu đêm trúng đậm hơn câu ban ngày. Vì rằng ban đêm
cá lóc có thói quen kiếm ăn gần bờ, và chúng cũng tìm chỗ ngủ sát bờ
ruộng, bờ ao. Mặt khác, ban đêm yên tĩnh, cá “chịu” ăn mồi hơn.
|
Câu cắm |
Câu
cắm không ai câu một cần như cách câu nhắp, câu rê mà phải đem theo
hàng chục, hàng trăm cần, và một lon mồi to tướng, cùng một số lưỡi câu
dự phòng để khi cá ăn mất lưỡi còn có sẵn để thay thế kịp thời.
Khi
chọn được bãi câu, ta cứ men dọc theo bờ ruộng hay bờ ao, hồ mà cắm
cần. Trước hết, cần phải cắm sâu vào bờ đất (đất giẻ cứng thì cắm cạn,
gặp đất mềm phải cắm sâu) để phòng khi gặp cá lóc to mắc câu sẽ quẫy
mạnh “nhổ” cần tha đi mất.
Cắm cần xong mới mắc mồi vào
lưỡi. Nếu mồi là nhái còn sống thì móc lưỡi câu vào một đùi của con
nhái đó. Còn nếu mồi bằng cá rô, các sặc còn sống thì móc lưỡi câu trên
lưng cá mà thôi. Cách móc mồi như vậy là nhằm mục đích để con mồi tự do
bơi lội trên mặt nước, giúp cá mau phát hiện mà đến cắn câu.
Với
loại mồi còn sống như vậy, chỗ thả mồi cần phải trống trải, không có
rong cỏ mọc chằng chịt vướng víu, cho nên trước khi móc mồi cần phải tém
dẹp sơ qua cho trống trải để con mồi có đủ chỗ trống mà nhở nhơ bơi
lội.
Nếu là mồi trùn, ta nên móc cục mồi cho to, để mùi tanh của trùn lan toả rộng trong nước giúp cá lóc đánh hơi mà tìm đến.
Do
mỗi lần câu cắm phải dùng nhiều cần (nhớ đúng con số để về thu lại cho
đủ) nên phải chọn vị trí xuất phát, sau đó mới cắm tới. Khoảng cách giữa
hai cần phải đều nhau, như mười bước chân hay mười lăm bước chân, nhờ
đó mà trong đêm hôm tăm tối ta vẫn dễ dàng tìm ra đúng vị trí nơi cắm
cần.
Đi câu cắm khoảng một đôi giờ phải đi giáp vòng
một tua để thăm cần một lần. Cũng khởi đầu từ điểm xuất phát. Đến thăm
cây cần đầu tiên, ta nhẹ nhàng nhấc nhợ câu lên quan sát: nếu cá mắc câu
thì gỡ ra bỏ giỏ, sau đó móc lại mồi mới. Nếu cá không dính mà đã mất
mồi thì móc lại mồi khác. Trong trường hợp cá đã nghiến mất lưỡi câu thì
tóm lại lưỡi mới. Cũng gặp trường hợp mất luôn cần thì biết chắc chắn
là cá đã nhổ cần mà lôi đi, thì nên rọi đèn thăm dò xem cần có vướng vào
đám rong cỏ nào gần đó không. Nếu tìm không ra thì cắm vào đó một cần
mới. Kiểm soát xong cần thứ nhất, ta lại đến thăm cần thứ hai, thứ ba …
Nếu
một lần đi câu đem theo cả trăm cần thì mỗi lần đi thăm cần vừa thú lại
vừa mệt. Vì một lần đi thăm giáp vòng xong, mau lắm cũng mất hết nửa
giờ. Đến đâu cũng phải đứng lên ngồi xuống, rồi đi tới đi lui mãi làm
sao không mỏi mệt? Thế nhưng nếu dính được năm ba con cá lóc bằng cườm
tay hay cổ chân thì không có nỗi vui sướng nào bằng! Câu cắm nhiều khi
không dính cá lóc, cá bông mà có khi dính cá trê, dính lươn, và coi
chừng dính luôn cả rắn nước, ri cá.
Đi câu cắm, nếu
nhiều cần, nên đi vài người để phụ lực cho nhau mới đỡ mệt. Mặt khác,
nhiều người bao giờ cũng vui hơn là giữa đồng không mông quạnh trước sau
chỉ có ta thui thủi một mình.
Trong giới đi câu có một
thứ luật bất thành văn, tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu. Đó là khi
đứng trước một bãi câu mới tạo nên, dù không biết là của ai, ta cũng
không được quyền tự cho phép buông cần xuống đó, mặc dù rất thèm thuồng.
Mặt khác, khi thấy một người nào đó đang câu, ta không được ngồi hay đứng gần họ để câu chung cho có bạn.
Lẽ
dễ hiểu là tạo một bãi câu rê không phải là ít công phu, có khi mất cả
buổi mới xong. Đó là chưa nói đến việc trước đó họ cần mất công lui tới
nghiên cứu hiện trường này một vài tuần liền để đoán xem dưới các bè
rong cỏ dày đặc đó có nhiều cá lóc trú ngụ hay không.
Chỉ
khi tin tưởng là bên dưới ao đó có nhiều cá lóc, các tay sát cá mới
chịu bỏ công sức ra để tém dẹp rong cỏ, hầu tạo một luồng câu trống trải
như ý.
Cũng xin được nói thêm, một bãi câu như vậy, có
thể sử dụng cả tháng, nghĩa là câu nhiều lần, chứ không phải chỉ một
hai lần. Hễ bên dưới còn cá là còn tiếp tục
câu cá.
Với
người đi câu chuyên nghiệp, nhiều khi chỉ đứng trên bờ ao, bờ ruộng quan
sát một lúc, họ cũng đoán biết dưới đó có nhiều cá sinh sống hay không,
và chịu ăn mồi hay không.
Nếu ao lớn, nước sâu, mà
nước trong veo đến tận đáy, cá lóc dù nhiều cũng nhát, không bao giờ
chịu ăn mồi. Còn những hồ nước đục ngầu, rong cỏ tốt tươi là nơi cá đủ
mồi ăn nên con nào cũng béo, nên cá chậm ăn mồi. Muốn câu được chúng,
ngoài việc phải có mồi hấp dẫn, còn phải trổ hết tài nghệ ra rê hay nhắp
cần thì may ra cá mới chịu ăn mồi.
Nhiều người còn
chịu khó cúi xuống vốc từng bụm nước ruộng, nước ao cho vào miệng ngậm
một lúc để xem trong nước phảng phất mùi tanh của nhớt cá nhiều ít ra
sao để biết số lượng cá trong ao, dìa đó nhiều ít cỡ nào.
Bình luận[ 0 ]
Post a Comment